Phạm Minh Chính và Tô Lâm được xem là cặp “kỳ phùng địch thủ” ngang tài ngang sức trong thời gian dài. Từng giành nhau từng chút một ở Bộ Công an trước khi Phạm Minh Chính chọn lối đi riêng, lối đi đường vòng, không muốn đối đầu trực diện với Tô Lâm nữa.
Nếu năm 2012, Phạm Minh Chính không chuyển sang làm Bí thư tỉnh thì chức Bộ trưởng Bộ Công an sau đó chưa chắc gì rơi vào tay Tô Lâm và thậm chí Tô Lâm có thể ngã ngựa ngay trước Đại hội 12 khi mà ông Tô Lâm dính đến vụ Mobifone mua AVG. Chỉ cần dính phốt này, nếu Phạm Minh Chính lúc đó còn ở Bộ Công an thì Tô Lâm hết cơ hội. Tuy nhiên, cuộc đời không xảy ra chữ nếu.
Dù cho Phạm Minh Chính có đi đường vòng tránh đi thẳng lên Bộ trưởng Bộ Công an thì năm 2016, Tô Lâm và Phạm Minh Chính lại phải gặp nhau lần nữa. Lần này cả 2 sẽ gặp nhau trong Bộ Chính trị. Năm 2016, cả 2 cùng vào Bộ Chính trị một lượt.
Nhiệm kỳ 2016-2021, Phạm Minh Chính là thành viên Ban bí thư, Tô Lâm không thuộc Ban bí thư. Tuy nhiên, Nguyễn Phú Trọng lại tín nhiệm Tô Lâm hơn. Và nhờ đó, Tô Lâm âm thầm xây dựng lực lượng Hưng Yên trong Bộ Công an vững mạnh cho nhiệm vụ lớn sau này.
Cả Phạm Minh Chính và Tô Lâm đều lừa Nguyễn Phú Trọng. Cả 2 đều là đệ ruột của Nguyễn Tấn Dũng nhưng lại đầu quân cho Nguyễn Phú Trọng. Đến cuối nhiệm kỳ 2016-2021 Nguyễn Phú Trọng mới nhận ra bộ mặt thật của Phạm Minh Chính. Còn với Tô Lâm, đến khi sắp xuống lỗ ông mới nhận ra rằng, hóa ra bao năm ông nuôi Tô Lâm là nuôi “ong tay áo”, là nuôi người của Nguyễn Tấn Dũng trong nhà mình.
Phạm Minh Chính và Tô Lâm là đối thủ ngang tài ngang sức cho đến năm 2024, Tô Lâm tạo phản cướp ngôi. Khi đó, Phạm Minh Chính mới tỏ ra lép vế hoàn toàn. Với binh quyền trong tay, Tô Lâm tung người đi khắp các tỉnh thành để lục lọi mọi manh mối có thể lập hồ sơ đen Phạm Minh Chính. Nhưng rồi cũng như mọi khi, Tô Lâm chẳng làm gì được đối thủ “truyền kiếp” của mình. Trận đấu trên vũ đài cứ kéo dài từ năm này đến năm khác mà chẳng có ai ngã ngựa, mặc dù Tô Lâm tung đấm liên tục và Phạm Minh Chính cũng chỉ biết “chịu đòn”. Vụ án AIC khiến cho Phạm Minh Chính bị động trước Tô Lâm suốt hơn 3 năm qua.
Khi mới lên làm Tổng bí thư, Tô Lâm nuôi Trần Lưu Quang để lật Phạm Minh Chính. Khi hết hy vọng vào Trần Lưu Quang thì Tô Lâm lại ủng hộ Lê Minh Hưng. Mục đích cũng là thay Phạm Minh Chính, biến ghế Thủ tướng thành công cụ cho Tổng bí thư.
Phạm Minh Chính cứ bị ức hiếp mãi mà chưa biết làm thế nào để phản đòn, trong khi đó Tô Lâm cũng có vết chàm không khác gì Võ Văn Thưởng hay Vương Đình Huệ. Tập đoàn Xuân Cầu đang kinh tài cho gia tộc họ Tô, hằng ngày vẫn được ưu tiên để phát triển nhưng chẳng ai sờ được. Nguyên nhân được cho là Phạm Minh Chính không nắm binh quyền trong tay.
Có thể thấy, với vị trí Thủ tướng, Phạm Minh Chính không có binh quyền thật, nhưng nếu liên minh liên kết được thì ông Thủ tướng hoàn toàn có thể. Liên minh với thế lực quân đội, mà cụ thể là kết hợp với tướng Phan Văn Giang đối phó Tô Lâm là một kịch bản không tồi, hoàn toàn có thể cân bằng với thế lực Hưng Yên của Tô Lâm.
Nếu không có gì thay đổi, sang nhiệm kỳ sau, Phan Văn Giang sẽ là Chủ tịch nước, Nguyễn Tân Cương Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và Phạm Minh Chính Thủ tướng. Nếu kết hợp với nhau, nhóm này có thể nắm 2 ghế trong Tứ trụ và lực lượng vũ trang mạnh nhất. Khi đó, Tô Lâm không dễ bắt nạt Phạm Minh Chính như hiện nay.
Có lẽ, nếu liên minh theo kịch bản như thế Tô Lâm cũng sẽ phải chấp nhận sự hiện diện của Phạm Minh Chính trên võ đài và tránh được sự sách nhiễu của nhóm Hưng Yên.
Thái Hà-Thoibao.de