Tô Lâm đang cố xây dựng hình ảnh nhà kỹ trị, muốn ép mọi thứ vào khuôn khổ luật pháp. Mục đích của Tô Lâm là bình thiên hạ. Xem ra ông Tổng bí thư làm rất kiên quyết. Tuy nhiên, trong từng chính sách, Tô Lâm vẫn không thoát khỏi bản chất bạo lực cưỡng ép.
Chính sách sáp nhập đang làm náo loạn bộ máy chính quyền. Không những không gọn mà bộ máy còn phình ra. Cuối cùng, hậu quả nhân dân gánh chịu. Từ các thủ tục giấy tờ đều phải đổi thì việc giải quyết công việc cho dân cũng trở nên ách tắt hơn. Muốn làm kỹ trị, trong đầu phải tiên liệu được khó khăn và biết rõ hậu quả của nó mà cân nhắc. Tư duy ăn xổi, cứ làm rồi học hỏi đã khiến cho người dân gánh hết khổ cực này đến khổ cực khác.
Nhiệm vụ chính của nhà nước là tạo ra môi trường công bằng đối với pháp luật. Nói chung, nhà nước đúng nghĩa là nhà nước giữ cho xã hội phát triển một cách lành mạnh. Sai thì phạt, không sai thì để nó phát triển. Sự lộn xộn trong tư duy đã khiến cho Tô Lâm muốn đổi mới nhưng lại đổi mới theo chiều hướng rối rắm hơn.
Chưa có thời kỳ nào mà bộ máy Chính quyền thể hiện vai trò tay sai rõ nét như hiện nay. Trước đây, khi đất nước còn chiến tranh, họ nguyện làm tay sai cho Cộng sản đàn anh, thì nay thời bình, họ vẫn làm tay sai. Họ làm tay sai cho thế lực đồng tiền, nó phổ biến từ trung ương đến địa phương.
Ban tuyên giáo ban đầu lập ra là để tuyên truyền cho Đảng Cộng Sản, giờ ban này lại làm nô lệ cho Vingroup. Bộ Công an cũng thế, cũng làm nô lệ cho Vin Group. Cứ mỗi lần Vin chỉ tay vào ai, thì y rằng, Công an sẽ ra tay với người đó.
Rồi đến Chính phủ cũng làm công việc “bán hàng” cho Vin Group. Một bộ máy nhà nước đang dốc hết quyền lực của nó cho những nhiệm vụ nô lệ chứ không thể hiện khả năng giữ gìn kỷ cương phép nước.
Mới đây, Công an Cần thơ lại tấn công người tố cáo công ty C.P bán heo bệnh. Như vậy Công an địa phương đang làm tay sai cho doanh nghiệp, bất chấp bằng chứng rõ ràng. Trường hợp này tương tự như câu chuyện con ruồi trong chai nước ngọt Dr Thanh trước đây. Công an làm công cụ cho doanh nghiệp tấn công người chính trực.
Hiện nay Lương Tam Quang tiếp nối Tô Lâm thực hiện nhiệm vụ tay sai của ngành công an. Một bộ máy bạo lực khổng lồ mà bị định hướng lệch như vậy thì câu nói “nhà nước pháp quyền” chỉ là giấc mơ hão.
Tiếp nối quyền lực từ tay Tô Lâm, Lương Tam Quang chẳng có sự thay đổi nào. Một khi Bộ máy Công an khổng lồ được dùng cho mục đích không chính nghĩa thì chính quyền này có chính danh hay không? Lực lượng Công an có thuyết phục được nhân dân rằng, họ là lực lượng chấp pháp hay không?
Với ngân sách trên 5 tỷ đô la mỗi năm, Lương Tam Quang lại vẽ ra thêm dự án mua 2 trực thăng Lockheed Martin để hưởng chênh lệc lên đến 85% giá trị ban đầu. Vậy thì có ai tin rằng, Lương Tam Quang dùng Công an bảo vệ Vinfast, bảo vệ công ty C.P là vì “mục đích “trong sáng” đây?
Bộ Công an dưới thời Tô Lâm và giờ là trong tay Lương Tam Quang vẫn trượt theo lối mòn cũ. Dường như cái bóng của Tô Lâm quá lớn chi phối lên mọi quyết sách của Lương Tam Quang, và cũng có thể vì lợi ích không thể cưỡng lại của những thương vụ không trong sáng khiến cho Lương Tam Quang biến một lực lượng vũ trang hùng hậu thành kẻ thiên vị, và thậm chí là tay sai.
Tô Lâm qua đi, Lương Tam Quang tiếp nối, Công an vẫn chưa thoát khỏi tục danh “côn an” mà dân đã ban tặng. Kỷ nguyên vương mình có thành hay không, hãy nhìn lực lượng chấp pháp, liệu nó có thượng tôn pháp luật hay nó bị biến thành công cụ. Xem ra thời Lương Tam Quang cũng chẳng khác gì thời Tô Lâm.
Hoàng Phúc-Thoibao.de