Ông Trọng có thực sự liêm khiết hay chính là “ông trùm” băng đảng tham nhũng tinh vi?

Tại Hội nghị Trung ương 12 – khóa XIII vừa kết thúc, 3 nhân vật “tứ trụ” – là lãnh đạo cao nhất trong bộ máy Đảng, đã bị đồng loạt kỷ luật xóa bỏ mọi chức vụ trong đảng.

Đây được cho là một động thái “bàn tay sắt” của Tổng Bí thư Tô Lâm, và công luận đánh giá đây là cột mốc chính trị chưa từng có trong tiền lệ của lịch sử Đảng CSVN.

Đồng thời, cũng đặt ra câu hỏi nhức nhối, ai sẽ là người phải chịu trách nhiệm cao nhất trong việc lựa chọn, đề bạt, những nhân sự tham nhũng “nguy hiểm” này?

Câu trả lời sẽ là, chính cố Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng người đứng đầu Tiểu ban Nhân sự của cả ba kỳ Đại hội Đảng liên tiếp từ Đại hội XI, đến giữa Đại hội XIII.

Điều đáng nói, sau khi Đại hội Đảng lần thứ XIII kết thúc, ông Trọng từng khẳng định công tác lựa chọn nhân sự là một “thành công tốt đẹp”, với tiêu chí không để các lãnh đạo tham nhũng lọt vào Ban Chấp hành Trung ương. 

Tuy nhiên, trên thực tế đã chứng minh điều ngược lại, theo đó tính đến tháng 7/2025, đã có 7 Ủy viên Bộ Chính trị, và hơn 30 Ủy viên Trung ương bị kỷ luật, nhiều người vướng vòng lao lý.

Điều trớ trêu là, phần lớn các lãnh đạo tham nhũng đó từng được được truyền thông nhà nước ca ngợi là các lãnh đạo “mẫu mực”, dưới thời ông Nguyễn Phú Trọng.

Công luận đã đặt câu hỏi liệu ông Trọng một người luôn khẳng định, “chống tham nhũng không có vùng cấm”, tại sao lại có thể không biết khi các nhân sự do ông Trọng trực tiếp lựa chọn tham nhũng như đã thấy?  

Theo giới phân tích, nguyên nhân bởi giai đoạn ông Trọng lãnh đạo công cuộc “đốt lò” đã hình thành nên một cơ chế xử lý sai phạm đầy mâu thuẫn.

Đó là, những cán bộ tham nhũng hàng trăm, hàng nghìn tỷ, nhưng nếu “tự giác nộp lại” một phần tài sản, thì có thể tránh được xử lý hình sự, và chỉ nhận hình thức kỷ luật nội bộ trong đảng. 

Chính sách này được ông Trọng và đồng bọn tuyên truyền dưới các mỹ từ như “khuyến khích khắc phục hậu quả” nhằm góp phần khôi phục lại tài sản nhà nước đã từng bị mất mát.

Công luận thấy rằng, thử hãy hình dung, một cán bộ “sâu mọt” biển thủ của ngân sách 100 tỷ, sau khi bị phát hiện, chỉ cần nộp lại một phần – có thể là 5 hay 10 tỷ là có thể thoát vòng lao lý. 

Đây không khác gì một dạng “bảo kê” có môn bài cho hành vi tham nhũng, đồng thời cũng vô hình trung hợp thức hóa hành vi ăn cắp tiền tuế của nhân dân. 

Điều nguy hiểm hơn, chính sách này đã trở thành một thông điệp ngầm cho các lãnh đạo thân cận của Tổng Bí thư, đó là: “Cứ yên tâm mà tham nhũng, vơ vét, nếu bị lộ thì chỉ cần hãy biết điều với cấp trên”?!

Công luận cũng đặt ra câu hỏi gai góc hơn, liệu ông Trọng có thực sự vô can trước hàng loạt sai phạm của các nhân vật thân tín như Thưởng, Huệ, hay Thị Mai… là những người từng được ông nâng đỡ, trao quyền? 

Cho dù, trong hơn mười năm nắm quyền, ông Trọng được khắc họa là biểu tượng của sự “liêm chính và đạo đức cách mạng”. Tuy nhiên, trong một hệ thống mà việc “nộp tiền để chuộc tội” trở thành thông lệ, thì người đứng đầu là Tổng Trọng cũng không thể vô can.

Điều đáng nói nhất là việc ông Trọng có nhận tiền “chia chác” hay hưởng lợi cá nhân từ các vụ án đó hay không? Khi, trong hệ thống ấy, những kẻ “biết điều”, biết dâng nạp thì vẫn có thể được hạ cánh an toàn.

Dù chưa có bằng chứng về việc Tổng Trọng “ăn chia”, nhưng việc cả mạng lưới thân tín bị kỷ luật cũng đã cho thấy nếu ông Trọng không chủ động tiếp tay, thì chí ít đã ngó lơ một cách có chủ ý.

Nếu thực sự liêm chính, công tâm, và không có sự ăn chia vì sao ông Trọng không công khai bản Kê khai tài sản của mình theo quy định? Hay vì ông sợ vướng, các khoản quà biếu của các quan chức tham nhũng cho ông trong các vụ án lớn? 

Trà My – Thoibao.de