Một trang dư luận viên vừa công bố thống kê sơ bộ: chỉ sau ít ngày trang trí chuẩn bị cho cuộc diễu binh sắp tới, hàng loạt hạng mục cảnh quan đã bị hư hại, thậm chí mất trộm. Cụ thể, có tới 2.025 mét cây cảnh, 1.516 mét vuông thảm cỏ bị giẫm nát, khoảng 1.088 bầu cây hoa cùng 122 mét hoa viền trang trí biến mất không dấu vết. Những con số tưởng chừng khô khan, nhưng lại nói lên một thực tế trần trụi: tiền của, công sức, và hình thức đã bốc hơi chỉ sau vài ngày.
Cảnh tượng ấy gợi ra nhiều câu hỏi. Vì sao một chương trình diễu binh – vốn được quảng bá rầm rộ như “biểu tượng sức mạnh quốc gia” – lại song hành cùng những hình ảnh tan tác, nhếch nhác chỉ sau ít hôm? Phải chăng, bản chất của những màn phô diễn này vốn chỉ là lớp sơn hào nhoáng trên nền móng mục ruỗng, mà không thể chịu nổi sự thử thách của thực tế?
Trong khi ngân sách khổng lồ được đổ vào những màn diễu hành, hàng ngàn cây hoa, thảm cỏ bị xới tung trong chốc lát, thì ngoài kia, trẻ em vùng cao vẫn thiếu trường lớp, bệnh viện thiếu giường bệnh, người dân thiếu thuốc men. Vậy mà, tiền cho diễu binh thì không bao giờ thiếu, và khi lớp cảnh trí ngắn ngủi này sụp xuống, người ta lại chỉ biết im lặng như chưa từng có gì xảy ra.
Điều đọng lại từ những con số “thiệt hại” kia không phải là vài mét cây, vài mét cỏ, mà là sự phản chiếu rõ ràng: mọi thứ được dựng lên chỉ để trình diễn, không vì dân, cũng chẳng bền lâu. Và khi hoa cỏ còn chẳng giữ nổi sau vài ngày, thì niềm tin nơi người dân liệu có thể tồn tại lâu hơn?
Anh Thư – Thoibao.de