Việc Quốc hội Việt Nam chính thức thông qua luật bỏ án tử hình đối với các tội danh như tham nhũng, nhận hối lộ và làm thuốc giả, hàng giả là một sự kiện đang gây tranh cãi dữ dội, không chỉ vì ý nghĩa pháp lý, mà còn vì hệ quả xã hội và đạo lý của nó. Đây có phải là bao che cho đám đảng viên cấp cao của csVN chuyên cướp của và đầu độc người dân? Câu hỏi này hoàn toàn xứng đáng được đặt ra.
Tham nhũng và nhận hối lộ không chỉ là hành động vi phạm pháp luật mà còn hủy hoại lòng tin vào công lý và đạo đức xã hội. Nhiều quan chức từng tham nhũng hàng chục, hàng trăm tỉ đồng, là tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, thì tại sao lại được “giảm nhẹ hình phạt”? Làm thuốc giả, hàng giả, buôn thuốc kém chất lượng là đầu độc sức khỏe cộng đồng, gây chết người không kém tội ác hình sự. Vậy tại sao những kẻ đó không phải chịu hình phạt cao nhất?
Những tội danh này thường liên quan đến quan chức, cán bộ đảng viên hoặc doanh nghiệp “sân sau” của họ. Khi luật được thay đổi theo hướng khoan hồng bất thường, dư luận có lý do để nghi ngờ rằng đây là hình thức bảo vệ chính nội bộ của chế độ. Công lý kiểu gì mà kẻ đầu độc cả xã hội chỉ bị nhắc nhở nhẹ nhàng bằng vài năm tù “tự giác”? Có vẻ như, luật pháp ở xứ XHCN này không trừng trị cái ác, mà đang bảo vệ nó, miễn là nó đeo bảng đỏ, đi xe biển xanh.
Lập luận của nhà nước cộng sản Việt Nam đã biện minh trên lý luận vì: “Văn minh, nhân đạo”? Họ lập luận rằng: bỏ án tử là để phù hợp với xu hướng “nhân đạo, cải tạo con người”, hòa hợp với luật pháp quốc tế. Nhưng có thể người dân sẽ hỏi lại: Với dân nghèo ăn trộm con vịt, ăn cắp xe máy, thì sao không thấy “nhân đạo”? Còn kẻ tham nhũng hàng trăm tỉ, gây hậu quả nghiêm trọng thì lại được “tha chết”? Đây là một tiêu chuẩn kép và chính nó làm người dân phẫn nộ, mất niềm tin vào chế độ.
Việc bỏ tử hình các tội danh nghiêm trọng như tham nhũng, hối lộ, làm thuốc giả, sữa giả đang khiến nhiều người tin rằng chế độ csVN đang tạo lối thoát cho những kẻ có quyền, có tiền, kể cả khi họ “cướp của dân” hay “đầu độc” người dân và như vậy, công lý không còn là công lý nữa, pháp luật chỉ là cái cớ để bảo vệ thiểu số có quyền lực.
Pháp luật không thể là công cụ để “giơ cao đánh khẽ” với kẻ quyền thế, trong khi vẫn nặng tay với dân nghèo vì vài ba tội nhỏ. Một xã hội mà công lý đã bị đảo ngược. Tham nhũng là tội “cướp của công khai”, cướp từ ngân sách, từ thuế của dân, từ bữa cơm của người nghèo, từ thuốc men và hạ tầng y tế, giáo dục. Làm thuốc giả là tội “giết người chậm rãi” – đẩy bệnh nhân đến chỗ chết vì lòng tham. Những tội ác này không thể chỉ gọi là “sai phạm”. Chúng là tội ác có hệ thống và thường gắn liền với cán bộ, đảng viên Cộng sản Việt Na và nhóm lợi ích “sân sau” tham nhũng có hệ thống. Đã đến lúc nhân dân Việt Nam hãy đứng lên hỏi thẳng chế độ độc tài độc đảng: Luật này bảo vệ nhân dân hay bảo vệ lũ “cướp ngày” trong bộ máy chế độ độc ác cộng sản Việt Nam?
Lão Thất